Đóa hồng đầy gai và tổng giám đốc lạnh lùng
Đọc truyện Đóa hồng đầy gai và tổng giám đốc lạnh lùng full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Ngontinhay.com. Review Đóa hồng đầy gai và tổng giám đốc lạnh lùng, Đóa hồng đầy gai và tổng giám đốc lạnh lùng review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Ngontinhhay.com.
Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Dương Tâm. Truyện One chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Dương Tâm, cô thật đáng chết! Đáng chết!
Bảy tháng rưỡi sau… Tiếng khóc “oa oa” vang lên trong phòng đẻ.
“Đứa bé thứ 1 là con trai, đừng giới hạn lại, tiếp tục đi, trong bụng thai phụ còn hai đứa nữa”.
Ngoài phòng đẻ, nữ bác sĩ đưa đứa bé cho Dương Nhã – người đang đứng bên cạnh cửa đợi, tốt giọng nói sở hữu cô ta: “Cô hai, đúng như cô mong ước, đứa trẻ trước tiên mà cô đấy sinh là con trai”.
Lục Gia Bách
Không đợi Lục Gia Bách mở lời, cửa phòng lại bị người khác mở ra, 1 bóng người thuôn chạy từ ngoại trừ vào.
“Minh Minh, con trai của mẹ, với bắt buộc con bị sốt rồi không, sao lại bò dưới đất thế này?” Dương Tâm chỉ thấy một bóng người lướt qua, sau đấy cô bị đẩy 1 loại cực mạnh. Không buộc phải cúi đầu cô cũng biết đối phương là ai. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nhưng nghĩ lại, cô ta đến bệnh viện cũng là chuyện bình thường, dù gì cậu oắt cũng là con trai ruột của cô ta.
Dương Tâm tin tưởng thuật thôi miên và thuật tạo mộng của mình. Trước đó cô khống chế Ân Doãn Duy nhưng không moi được tin gì từ anh ta, điều ấy chứng tỏ cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Lục Gia Bách quản lý Ám Long đa dạng năm như vậy, chưa từng gặp bắt buộc chuyện gì.
Một Trưởng lão bội phản thôi mà, chắc hẳn sẽ không làm anh bó tay chịu trói, thậm chí góp cả tính mạng.
Cô không được suy nghĩ miên man, ko buộc phải trông ngóng anh gặp chuyện ko may.
“Tâm Tâm, sao con đứng đây thế? Xảy ra chuyện gì sao?”
Giọng nhắc của bà Lục vang lên, kéo Dương Tâm khỏi loại suy nghĩ lửng lơ.
Cô bỗng chốc ngước đầu, nhìn thấy bà Lục sốt ruột, cô không khỏi nghi ngờ: “Con ko sao, nhưng còn mẹ… má sao thế ạ?”
Bà Lục hít sâu nhằm ổn định nhịp thở, sau ấy thở dài: “Con ma lanh Thanh Thanh đề cập là đi gặp bạn bè, má nghĩ trường hợp nó cứ ru rú trong phòng bệnh sẽ không với lợi cho việc hồi phục sức khỏe, vậy cần má đã đồng ý, nhưng đã qua một ngày rồi mà nó vẫn chưa về, ngay cả điện thoại cũng ko gọi được.”
Không nên đoán, Dương Tâm cũng biết con bé đi đâu.
Tính phương pháp con ranh con đó không khác nào Hải Cẩn, như một sợi gân thẳng đuột tận đáy, 1 khi đã quyết định chuyện gì thì mười đầu trâu cũng kéo ko nổi.
“Mẹ khoan hẵng gấp, con nhờ người điều tra những ai ra vào biên giới, xem thử sở hữu thể tậu được tung tích con bé hay không, sau đó… con gọi điện cho Tiểu Ca, nhờ cậu đấy để ý một chút, tám mươi phần trăm là con bé tới chọn cậu đó rồi.”
“Vậy cũng tốt, má biết con bận việc, con ma lanh kia cứ sinh sự mang con. Đều do mẹ ko bảo ban con gái tử tế, làm cho con buộc phải bận tâm lo lắng.”
Dương Tâm vươn tay ôm ấp bà Lục, tựa đầu lên vai bà rồi mỉm cười: “Mẹ đừng đề cập vậy, Thanh Thanh là em gái con, là cô của mấy đứa Tùy Ý. Nếu má còn khách sáo nghĩa là không xem con như người một nhà.”
Bà Lục duỗi tay vỗ lưng cô, sau 1 hồi đo đắn mới thử nói: “Trên đời không sở hữu cha mẹ nào không sai, dù trước đây khiến cho những chuyện quá quắt nhưng suy cho cộng họ vẫn cho con sinh mệnh.”
“Ngày trước mẹ đối đầu với con, không ít lần kết thù. Bây giờ con có thể tha trang bị và gọi mẹ một tiếng mẹ, vì sao ko thể tha vật dụng cho họ?”
Sau lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cả người Tô Phương Dung sững sờ. Trong phòng chỉ thấy Tần Lệ Phong đang đứng ở đó, anh quay lưng về phía cô, khăn tắm quấn vòng vo eo, rõ ràng là vừa mới tắm xong, trên tóc còn dính nước tí tách nhỏ giọt xuống.
Tô Phương Dung sững sờ, cô bỏ quên mình bắt buộc phản ứng như thế nào thế nhưng đôi mắt lại vô thức mở to, gắt gao nhìn chằm chằm vào anh.
Đối mặt mang đôi mắt đầy sự tò mò của Y Nhàn, mặc dù nữ giúp việc ko đành lòng nhưng vẫn kể ra 1 câu khiến Y Nhàn cảm thấy khó mà chấp thuận được.
“Bà chủ… bà đấy đi ra ngoài rồi.”
“Gì cơ?”
Bước chân của Y Nhàn khá run run, cả người hơi mất thăng bằng.
Cô chất vấn: “Sao mấy người lại không coi chừng bà đó vậy?”
Sau lúc kể ra thành lời, Y Nhàn cũng bình tĩnh lại, cô hít sâu 1 hơi, rồi lại nhìn về phía nữ giúp việc trước mặt.
“Bà chủ bị lạc ở đâu vậy?” Y Nhàn hỏi cô ấy.
Sau khi nghe được một số tin tức có ích từ nữ giúp việc, Y Nhàn đi ra khỏi nhà họ Triển, cô ngẩn mặt ra nhìn xung quanh, cảm thấy lòng mình siêu loạn. Cô cắn môi, cố kìm giữ cảm giác quay cuồng trong lòng mình, phấn đấu nghĩ xem bà Triển có thể đến các nơi nào.
Đúng khi này, chuông điện thoại di động của Y Nhàn vang lên, tiếng chuông này đã cắt ngang mẫu suy nghĩ của cô. Y Nhàn lấy điện thoại ra xem thì thấy Tần Mộ Dương gọi cho mình.
Cô vừa nhấc máy thì Tần Mộ Dương đã đi thẳng vào vấn đề, anh hỏi cô: “Đang ở đâu?”
Nghe thấy giọng nhắc của Tần Mộ Dương, các cảm xúc lộn xộn của Y Nhàn cứ vậy mà được ổn định lại, giống như cô vừa sắm thấy được một đối tượng để dựa vào vậy.
“Tôi đang ở nhà họ Triển.”
Đầu dây bên kia, Tần Mộ Dương khẽ nhíu mày lại: “Vì chuyện của Triển Doanh Việt à?”
Anh cũng đã nghe đề cập về việc Triển Doanh Việt mới gặp tai nạn. Vậy bắt buộc khi nghe tin Y Nhàn trốn việc, anh lập tức nghĩ rằng cô đi mua Triển Doanh Việt.
“Không phải, là vì bà Triển.” Giọng nhắc của Y Nhàn xen lẫn vẻ nghẹn ngào và bất lực: “Không thấy bà ấy đâu cả, tôi không thể bình tĩnh làm việc tiếp được, giả dụ liên quan gì tới công việc thì tôi sẽ…”
Y Nhàn còn chưa nhắc hết câu, vẻ mặt Tần Mộ Dương đã lạnh hẳn xuống.
“Trong mắt em, tôi là người vô tình như vậy cơ à?”
Y Nhàn sững người.
“Ở im đấy chờ tôi.”
Nói câu đó xong, anh ngay lập tức cúp máy.
Y Nhàn đứng yên ổn tại chỗ, cô ngẩn mặt ra, song song còn nắm chặt lại điện thoại di động theo phản xạ trùng hợp của bản thân.
Cô đứng đợi ko lâu thì dòng xe Maybach màu đen của Tần Mộ Dương đã đỗ lại trước mặt cô. Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt điển trai, khía cạnh quen thuộc của anh.
“Lên xe đi.” Anh nói.
Y Nhàn nghe lời, tranh thủ thời gian lên xe.
Bạn có muốn đọc thêm truyện: Yêu một người nợ một đời