Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ - Chương 7
Đọc truyện Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ Chương 7 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
“Bệ hạ, ngài là vua một nước đó, sao có thể vô sỉ vậy chứ?” Diêu Yến Yến đang nghĩ trong lòng, lại buột miệng thốt lên
Hoàng đế lập tức cầm lấy tay nàng, hai tháng nữa hắn mới tròn mười bảy tuổi, vừa trẻ trung lại tuấn tú, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời, dịu dàng nhìn nàng, khiến Diêu Yến Yến đỏ mặt. Sau đó, hắn vẫn dùng một tay nắm lấy Diêu Yến Yến, tay kia tự kéo xiêm y của chính mình.
Diêu Yến Yến thẹn thùng cúi đầu nghĩ, ai nha, bệ hạ thật không biết ngại, không ngờ hắn muốn tuyên dâm ban ngày.
Hoàng đế kéo cổ áo ra, móc một chùm chìa khóa từ bên trong ra đưa tới trước mặt Diêu Yến Yến, liếc mắt đưa tình nói: “Ái phi không cần lo lắng, trẫm đã dành dụm được không ít gia sản, chỉ cần có nó, nhất định có thể đảm bảo nửa đời sau của nàng cơm áo vô ưu.”
Diêu Yến Yến: …
Nàng một lời khó nói hết, nhìn hoàng đế.
Hoàng đế nghĩ nàng không tin, bèn kéo nàng xuống giường.
Mặc dù đang là mùa đông khắc nghiệt nhưng bên trong Tử Thần Điện đốt rất nhiều chậu than địa long, mỗi cột đều tỏa ra nhiệt độ vô cùng ấm áp, ngay cả khi bước đi bằng chân trần trên mặt đất, cũng sẽ không cảm thấy lạnh lẽo.
Diêu Yến Yến đi theo hoàng đế đến phía sau long sàng, nàng thấy hắn cong eo, dẩu mông lôi ra một cái rương từ phía sau ngăn tủ lớn, việc này khiến nàng không khỏi dâng lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
Ở kiếp trước, nàng biết bệ hạ cất giấu một tư khố, nơi đó cách Điện Tử Thần không xa, chìa khóa vẫn luôn do đại thái giám Lý công công quản lý. Khi ấy, nàng có đi qua vài lần, nhưng nàng không hề biết phía sau long sàng của bệ hạ cũng có rương bảo tàng, mãi cho tới hiện tại!
Nàng háo hức chạy lại gần, cúi người giúp hoàng đế kéo cái rương nặng nề kia ra và đặt nó ‘Phịch!’ một tiếng trên mặt đất.
Hai người sóng vai nhau ngồi dưới đất, Diêu Yến Yến hưng phấn vươn cổ nhìn hoàng đế lấy chìa khóa mở rương, lại phát hiện ra…trong rương chỉ toàn là sách.
Diêu Yến Yến: ???
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Diêu Yến Yến, hoàng đế nhướng mày cười tự đắc: “Đề phòng có người mở được rương, đống sách này có thể dùng để che giấu tai mắt!”
Diêu Yến Yến lập tức dựa đầu vào vai bệ hạ, phối hợp khen: “Bệ hạ thật anh minh thần võ!”
Được ái phi khen đến lâng lâng, hoàng đế bèn xốc đám sách bên trên lên, lộ ra vô số vàng bạc và ngân phiếu bên dưới.
Diêu Yến Yến duỗi tay, cầm lấy một thỏi vàng ước lượng, khẳng định nói: “Mười lượng!”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn nàng: “Trẫm không nghĩ tới ái phi lại có tài năng thế này.”
Diêu Yến Yến được khen có hơi chột dạ, rốt cuộc chỉ cần là bá tánh bình thường thì đều biết điều này.
Kế tiếp, hai người lấy tất cả vàng bạc, ngân phiếu trong rương ra đếm một lần, tổng cộng 30 vạn lượng.
30 vạn lượng vàng này là hoàng đế tích góp từng chút một trong vòng năm năm, kể từ khi đăng cơ. Hắn còn thường xuyên bí mật trộm một ít từ quốc khố sang tư khố của bản thân, rồi lại chọn lựa từ tư khố giấu vào trong rương.
Hiện tại, đống bảo vật trong tư khố kia đều là mấy thứ không thể đổi được thành tiền, nếu không, sao hắn có thể để một hoạn quan chưởng quản gia sản của mình được? Với 30 vạn lượng này, bọn họ đi đâu cũng có thể sống tốt.
Ái phi ôm lấy vàng, hắn ôm lấy ái phi, cảm thấy mỹ mãn, nói: “Ái phi, nàng muốn đi nơi nào? Trẫm sẽ mang nàng đi hưởng thụ cuộc sống.”
Diêu Yến Yến còn đang mãi cao hứng đếm tiền, nghe thấy hoàng đế nói vậy, nàng kinh ngạc nhìn hắn: “Bệ hạ, chàng thật sự bằng lòng dẫn thần thiếp và số vàng này rời đi kinh thành, không làm hoàng đế ư?” Nàng còn tưởng rằng bệ hạ muốn thu dọn đồ đạc để bỏ trốn chỉ là lời nói suông thôi, rốt cuộc thì ngôi vị hoàng đế không phải nghĩ không làm là không làm!
Hoàng đế khẽ đẩy nàng ra, tay nhẹ nhàng đè lại bả vai để nàng đối diện với chính mình, thở dài nói: “Sau khi trẫm bị thủ lĩnh của bọn phỉ giết chết, linh hồn dường như đã rời khỏi thể xác, trẫm đã thấy những gì nàng làm vì trẫm. Ái phi, trẫm không nghĩ tới nàng sẽ vì trẫm báo thù, quả nhiên chỉ có nàng là người duy nhất không cần quyền thế của trẫm, chỉ yêu trẫm mà thôi. Vậy nên, để cuộc đời này của nàng được bình an, hòa thuận và vui vẻ, ngôi vị hoàng đế này, trẫm không làm cũng được!”
Diêu Yến Yến lập tức cảm động đến rơi lệ: “Bệ hạ, chàng chính là hoàng đế, sao chàng có thể từ bỏ giang sơn này chỉ vì thần thiếp?” Nàng nắm chặt lấy đôi tay của hoàng đế, nói: “Vì bệ hạ, thần thiếp bằng lòng rời bỏ cuộc sống bình an đó, bồi ngài ở lại nơi cung cấm này!”
Sắc mặt của hoàng đế lập tức xấu đi: “Nhưng… ba năm sau, quân phản loạn sẽ tấn công và giết chết trẫm.” Hắn sờ bụng, tuy đã không còn nhớ về khoảnh khắc thống khổ đó, nhưng kí ức sót lại vẫn khiến hắn sợ hãi.
“Ngôi vị hoàng đế này, ai muốn ngồi thì ngồi. Ái phi, nhân lúc hiện tại thiên hạ còn thái bình, chúng ta vẫn nên dọn cho mình một đương lui!”
Diêu Yến Yến: …
Vấn đề xoay một vòng, lại trở về trước mặt hai người lần nữa.
Hai người quay mặt nhìn nhau, một lát sau, Diêu Yến Yến nói: “Nhưng bệ hạ, chúng ta mang theo nhiều tiền như vậy cũng khó giữ lắm đó! Nhỡ đâu trên đường bị sơn phỉ tấn công, chẳng phải sẽ trắng tay sao? Còn nữa…” Diêu Yến Yến sờ khuôn mặt mình, dịu dàng nói: “Thần thiếp sinh ra đẹp như vậy, lỡ đâu… lỡ đâu sơn phỉ cũng cướp thiếp đi…”
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị hoàng đế ôm vào trong ngực.
Hoàng đế chầm chậm vỗ về bả vai của nàng, nghĩ tới tình cảnh đó, sắc mặt hắn trắng bệch, nội tâm tràn ngập sợ hãi: “Không được! Không được! Ái phi nói phải. Nàng xinh đẹp, nhu nhược như vậy, nếu như bị những tên sơn phỉ thô lỗ, dơ bẩn đó cướp đi, vậy thì trẫm… trẫm…”. Hoàng đế chưa nói xong nhưng giọng nói đã hơi nghẹn ngào.
Diêu Yến Yến âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay khi nàng cho rằng bệ hạ đã thay đổi chủ ý thì lại nghe hắn nói: “Ái phi yên tâm, trẫm sẽ dẫn theo mấy ngàn binh mã đi cùng, nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn!”
Diêu Yến Yến: ….
Trời ạ! Bệ hạ, sao ngài vẫn không thay đổi ý định chạy trốn vậy? Chúng ta đều được trọng sinh mà bệ hạ! Dựa theo kịch bản thì nhất định có thể lật ngược tình thế, trở thành người thắng! Vinh hoa phú quý trong cung không hưởng, sao chúng ta lại muốn chạy trốn làm chi? Vậy chẳng phải giống như chạy nạn còn gì?
Nàng cắn chặt răng, xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên thoát ra khỏi lồng ngực của hoàng đế rồi ngồi thẳng người, lắc cánh tay của hắn, lãm nũng nói: “A~ Bệ hạ, thần thiếp mặc kệ. Thần thiếp không muốn chạy nạn. Bệ hạ anh minh thần võ như vậy, nhất định có thể tiêu diệt quân phản loạn phải không?”
Hoàng đế khó xử nói: “Trẫm… Trẫm không làm được!”
Diêu Yến Yến cầm lấy tay hoàng đế ấn lên ngực mình, nũng nịu nói: “Thần thiếp không muốn rời khỏi hoàng cung. Thần thiếp phải làm hoàng hậu, muốn cả đời vinh hoa phú quý. Bệ hạ~ Thần thiếp xin chàng đó, vì thần thiếp, chàng nhất định phải quét sạch đám quân phản loạn kia~”
Giọng nói mỹ nhân ngọt ngào, hơi thở như lan. Hoàng đế cảm nhận được sự mềm mại dưới lòng bàn tay, máu mũi gần như sắp chảy ra, hắn nuốt nước miếng, hai mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mặt, ngơ ngác nói: “Được! Được! Được! Trẫm đồng ý với nàng hết.”
***
Hoàng đế bệ hạ bị sắc đẹp làm cho mê muội, chờ hắn tỉnh ngộ đã phát hiện chính mình đồng ý rồi, có hối hận cũng đã muộn. Hắn chỉ có thể cùng ái phi trở lại long sàng một lần nữa, bắt đầu thương lượng đối sách để đối phó với trận đại loạn ba năm sau.
Hai người cầm lấy giấy bút, chụm đầu lại viết viết vẽ vẽ
“Hiện tại là ngày 11 tháng 12 âm lịch năm thứ tư Chính Vũ, trẫm nhớ rõ ngày thành bị phá là vào Thất Tịch của năm thứ tám Chính Vũ. Đợi qua năm mới là còn lại ba năm rưỡi.” Diêu Yến Yến cầm lấy bút lông, viết một chữ “tam”.
Nhìn thấy vậy, hoàng đế bệ hạ vô cùng thất vọng: “Chỉ còn lại có ba năm rưỡi thôi ư?”
Diêu Yến Yến cổ vũ hắn: “Bệ hạ đừng nản chí. Còn tận ba năm bảy tháng! Chúng ta có nhiều thời gian như vậy, lại biết trước nhiều chuyện, mọi chuyện chắc chắn sẽ không thê thảm như kiếp trước! Hơn nữa chúng ta đều được trọng sinh, người trọng sinh nhất định có thể nghịch tập! Đây là quy luật!”
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn nàng: “Nghịch tập là gì?”
Diêu Yến Yến gãi đầu, mơ hồ nói: “Thần thiếp cũng không biết từ này ở đâu ra, nó chỉ tự dưng xuất hiện.” Chính nàng cũng thấy khó hiểu.
Hoàng đế nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Trẫm cảm thấy ái phi nhất định là tiên nữ chuyển thế nên mới có nhiều ý tưởng kỳ diệu như vậy.”
Diêu Yến Yến hơi đỏ mặt, kiếp trước hai người bọn họ ở bên nhau, nàng vẫn luôn nghĩ ra những ý tưởng kỳ quái, khiến cho bệ hạ kinh ngạc cảm thán liên tiếp. Tất nhiên đó đều là ý tưởng về ăn nhậu chơi bời, tóm lại không có cái nào liên quan đến chính sự cả. Đương nhiên, Thái hậu cũng vì thế mà ngày càng chán ghét nàng.
Khi nàng còn đang chìm trong hồi ức, hoàng đế bỗng nhiên ngồi dậy, nói với nàng: “Đi! Chúng ta đi Lan Ngô Cung.”
Đi Ngô Lan Cung để làm gì? Sao đề tài đột nhiên lại thay đổi vậy? Trong khi Diêu Yến Yến còn đang ngơ ngác thì hoàng đế đã mặc xong quần áo. Thấy nàng còn đang ngẩn ra, hắn bèn cầm lấy giày xỏ vào chân nàng.
Khi ra khỏi giường, nàng đã đi giày xong xuôi và bị hoàng đế kéo ra khỏi Điện Tử Thần.
Sau khi hai người đi khỏi, thái giám và các cung nữ chờ bên ngoài lập tức tiến vào Điện Tử Thần, xốc màn bên long sàn lên.
Thái giám đang cầm bút lông để ghi chép lại thì cung nữ đột nhiên nói: “Công công, ngài mau xem.”
Thái giám thăm dò nhìn thoáng qua, thấy trên long sàng bừa bộn vài tờ giấy trắng và hai cây bút lông. Trên tờ giấy còn vẽ rất nhiều những hình thù kỳ quái, chăn gấm vàng tuy lộn xộn nhưng không hề có dấu vết của những gì nên có.
Thái giám: “Màn điên loan đảo phượng nên có đâu?”
Trai đơn gái chiếc ở cùng trong phòng cả nửa ngày trời, vậy mà chỉ ở trên giường viết viết vẽ vẽ như hai đứa trẻ, truyền ra ngoài ai lại tin được đây?
Trong khi thái giám và các cung nữ ở Kính Sự Cục đang lẩm bẩm thì hai đại hài tử được nhắc tới kia đã tay trong tay bước vào Lan Ngô Cung.
Trước giờ Lan Ngô Cung vẫn luôn vắng vẻ, ngoại trừ thái giám quét tước thì sẽ không có ai cố ý tới chỗ này. Bởi vậy buổi sáng Diêu Yến Yến mới có thể vô cùng thuận lợi tiến vào đây được.
Hoàng đế vẫy lui thái giám quét tước, bảo hắn đóng cửa lại rồi kéo Diêu Yến Yến đi vào chính điện của Lan Ngô Cung.
Hoàng đế vừa đi vừa nói: “Trẫm vừa nhớ tới, kiếp này chúng ta cũng chưa nói qua với mẫu thân nên trẫm muốn lại đây nói với người một tiếng.”
Diêu Yến Yến gật đầu nói: “Nên vậy.”
Hoàng đế vốn không phải là con trai ruột của Thái hậu. Sáu năm trước, tiên hoàng đột nhiên qua đời khi còn chưa lập Thái Tử, lúc đó Thái hậu lại không có con nối dõi, vì ngôi vị hoàng đế, từ Đại hoàng tử đến Lục hoàng tử đều tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, nhưng không ai ngờ tới, cuối cùng lại vì hãm hại lẫn nhau mà chết hết. Cũng nhờ đó, Thất hoàng tử vốn bị lãng quên lại nhặt được lợi, được Thái hậu nhận làm nhi tử, thuận lợi kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Mà bài vị hiện tại ở Lan Ngô Cung chính là mẹ ruột của Chu Vũ Kỳ.
Nàng vốn dĩ chỉ là một thô sử cung nữ, nhưng nhờ được hoàng đế sủng hạnh mà được ban phân vị. Sau khi có công sinh hạ Thất hoàng tử thì nàng mới được vào làm chủ Lan Ngô Cung.
Chẳng qua khi Chu Kỳ Vũ mười tuổi, Lan phi qua đời, nàng đã không thể hưởng phúc. Chỉ khi Chu Kỳ Vũ kế vị, hắn mới truy phong Lan phi làm Hoàng thái hậu.
Vị hoàng đế trẻ tuổi kéo Diêu Yến Yến quỳ xuống chiếc nệm hương bồ phía trước bài vị, ngửa đầu cười nói: “Nương, giờ nhi tử đã có tức phụ, dẫn đến cho người nhìn.”
Diêu Yến Yến cũng quỳ lạy, đáp: “Kính thưa mẫu thân. Nhi tức tên Diêu Yến Yến.”
Vừa dứt lời, nàng nghe thấy hoàng đế nói: “Nương, ngài ở trên trời có linh thiên thì phù hộ cho nhi tử và tức phụ bình an, đầu bạc giai lão.”
Trong lòng Diêu Yến Yến thấy hơi cảm động, bệ hạ là vua một nước, tuy rằng không văn võ song toàn, anh minh thần võ như các vị minh quân lưu truyền trong sử sách, nhưng hắn thật sự là một trượng phu tốt của nàng.
Hoàng đế nói xong, nghiêng đầu nói với Diêu Yến Yến: “Ái phi, nàng có thể ra ngoài một lát được không, trẫm có lời muốn nói với mẫu thân.”
Diêu Yến Yến gật đầu, ngoan ngoãn rời đi. Đương nhiên, nàng sẽ không thật sự đi ra ngoài, mà chỉ đi vài bước rồi quay lại, trốn phía sau cây cột nghe lén xem rốt cuộc bệ hạ sẽ nói gì.
Chỉ thấy hoàng đế vừa dâng hương, vừa nói với bài vị: “Nương, xin người hãy phù hộ cho Yến Yến quên đi chuyện vừa rồi, trẫm không muốn đi diệt phỉ, khó khăn lắm!”
Diêu Yến Yến: …
Nàng tức giận, lập tức nhảy ra hô: “Bệ hạ, sao chàng có thế nói chuyện không giữ lời thế!”
Hoàng đế bị tiếng hô đột ngột phát ra làm cho hoảng sợ, hắn run lên khiến cho nén nhang rớt xuống, nóng đến độ hắn kêu lên một tiếng…