Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ - Chương 5
Đọc truyện Yêu Phi Là Mẫu Nghi Thiên Hạ Chương 5 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Bây giờ trong Điện Chiêu Đức đã loạn thành một đoàn.
Mọi người đều bị cảnh Hoàng Thượng cầm bảo kiếm mặt đầy phẫn nộ dọa sợ, nhìn thấy hắn xông tới, tất cả đều la hét sợ hãi tránh đi.
Vốn Diêu Yên Yên muốn nhờ khối ngọc bội kia để một bước lên trời, chưa từng nghĩ đến sự tình sẽ tiến triển đến bước này. Mắt thấy Hoàng Đế cầm kiếm xông tới, nàng sợ tới mức liên tục lui về phía sau, thét chói tai không ngừng.
Thái Hậu nương nương ngồi ở trên cao nhìn đám thái nữ ở phía dưới đang la hét chạy tán loạn, còn Hoàng Đế đang đuổi theo Diêu Yên Yên khắp điện, tức giận đến mức trước mắt hóa đen.
“Dừng tay! Mau dừng tay! Còn ra thể thống gì nữa!” Thái Hậu nương nương vô lực hô một tiếng, Ngô nữ quan đứng ở bên người nàng lập tức lấy ra cao dán tỉnh thần, đắp lên thái dương cho nàng.
Các cung nhân trong điện vội vàng chạy lên ngăn Hoàng Đế lại.
Tuy Hoàng Đế bệ hạ mới 17 tuổi nhưng đã vô cùng cao lớn, các cung nhân lại không dám dùng lực lớn, sợ đả thương đến bệ hạ, bởi vậy có đến mười cung nhân cùng vây đến ôm lấy đùi Hoàng Đế, khó khăn lắm mới ngăn được hắn bổ kiếm về phía Diêu Yên Yên lần nữa.
Diêu Yên Yên thở hổn hển xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía hoàng thượng đã không còn chút e thẹn nào, hoàn toàn biến thành hoảng sợ.
Thái Hậu nương nương được cung nữ đỡ từ trên bậc thang xuống, nhìn thoáng qua hai mắt Hoàng Đế đang đỏ lên vì tức giận tận trời, hỏi: “Đến cùng là chuyện thế nào? Cứ cho là năm đó người cứu con không phải là thái nữ này thì con cũng cần gì một hai phải giết nàng?”
Hoàng Đế nước mắt lưng tròng, cố nén lại mới không khóc trước mặt mọi người, chỉ phẫn nộ nói: “Cái ngọc bội này là trẫm đưa cho ái phi, lại bị nữ nhân này mang đến mạo nhận công lao, nhất định là nàng ta đã hại ái phi của trẫm! Trẫm muốn giết nàng!” Nói xong lại bắt đầu giãy giụa, các cung nhân đều quỳ trên mặt đất túm lấy đùi hắn, sợ hắn nhất thời xúc động khiến cho máu của đích nữ nhà quan ngũ phẩm chảy khắp Điện Chiêu Đức, nếu chuyện này xảy ra thì sau này nhà ai còn dám đưa nữ nhi bảo bối vào cung nữa?
Thái Hậu nghe hắn nói xong thì cau mày: “Càng nói càng vô lý, con còn chưa thành hôn, lấy đâu ra phi tử?”
Những lời này khiến Hoàng Đế bừng tỉnh. Hoàng Đế bệ hạ nghĩ đến hiện tại hắn vẫn chưa sắc phong ái phi, nghĩ đến ái phi đã chết cũng không thể có đại lễ hậu táng, lại nghĩ đến trong mộng ái phi báo thù cho hắn, bị loạn đao chém phanh thây thì lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn, hận không thể lấy bảo kiếm đặt trên cổ tự vẫn, cứ thế mà đi theo ái phi.
Nhưng mà trước đó hắn phải giết chết nữ nhân độc ác kia, báo thù cho ái phi của hắn!
Nghĩ đến đây, Hoàng Đế bệ hạ nổi giận gầm lên một tiếng: “Trẫm là Hoàng Đế, các ngươi ai dám ngăn cản, trẫm sẽ tru di cửu tộc!” Nói xong, Hoàng Đế nhấc bảo kiếm trong tay lên, chém tới tên cung nhân đang ôm lấy đùi mình. Cung nhân kia sợ tới mức hồn phi phách tán, theo bản năng buông tay ra, những người khác thấy vậy cũng hoảng sợ vô cùng, nào còn dám cản hắn, thi nhau trốn đi.
Bởi vì lúc trước bị Hoàng Đế đuổi giết nên bây giờ Diêu Yên Yên đã trốn vào trong một góc, lúc này nàng lại nhìn thấy Hoàng Đế lại cầm kiếm xông tới, mà phía sau lưng chính là vách tường, rốt cuộc muốn tránh cũng không được nữa, Diêu Yên Yên phủ phục, quỳ trên mặt đất hô lên: “Diêu Yến Yến ở Hội Tụy Viện!”
Bảo kiếm đang sắp sửa đâm đến mặt Diêu Yên Yên chợt ngừng lại, Diêu Yên Yên thấy đế vương trẻ tuổi kia trở nên lạnh lùng khủng bố nhìn nàng: “Ngươi nói cái gì?”
Lúc này Diêu Yên Yên cũng suy nghĩ cẩn thận, bệ hạ và Diêu Yến Yến chắc chắn còn có bí mật nào đó mà nàng không biết, nàng muốn dùng một khối ngọc bội này mạo nhận công lao, thật sự là sai lầm. Đáng giận nhất là chuyện tốt như thế này lại rơi xuống trên người tiện nhân kia? Trong lòng Diêu Yên Yên thầm hận, lại không thể không nói ra sự thật, chỉ cầu có thể giữ được một mạng dưới tay Hoàng Đế: “Dân nữ và Diêu Yến Yến là tỷ muội, lần này cùng vào cung, Nhưng hai ngày trước nàng ấy bị Ngô nữ quan phạt cho nên mới không tới. Bệ hạ đi Hội Tụy Viện xem một cái sẽ biết, dân nữ tuyệt đối không có hại nàng!”
“Thật sao?”
Diêu Yên Yên dập đầu nói: “Những lời dân nữ nói hoàn toàn là thật.”
Ngô nữ quan cũng vội vàng nói: “Bệ hạ, xác thật có một người gọi là thái nữ Diêu Yến Yến, hiện giờ đang ở trong tĩnh thất của Hội Tụy Viện.”
Diêu Yên Yên trước mặt này không giống ái phi của hắn tí nào, tâm địa độc ác vô cùng, kém xa sự dịu dàng thiện lương của ái phi. Nhưng Hoàng Đế bệ hạ nào nghĩ được nhiều như vậy, toàn bộ tâm trí của hắn đều đặt ở một chuyện: Ái phi của trẫm còn sống, nàng đang ở Hội Tụy Viện!
Hoàng Đế bệ hạ lập tức ném kiếm, cất bước chạy đến Hội Tụy Viện.
“Bệ hạ, ngài đi ngược đường rồi!” Mắt thấy bệ hạ đã khuất bóng, Ngô nữ quan vội vàng kêu lên.
Hoàng Đế khựng người, lại lật đật chạy về, còn bắt cung nhân dẫn đường cho hắn.
Thái Hậu dẫn đầu đoàn người đứng ở trước cửa lớn của Điện Chiêu Đức, mắt thấy Hoàng Đế đi qua trước người cũng không dừng lại, một mạch chạy, lông mày nhăn lại thật sâu, cực kỳ không vui.
Ngô nữ quan xem mặt đoán ý, lập tức kể lại chuyện hai ngày trước Diêu Yến Yến đánh nhau với một thái nữ ở trước mặt mọi người, sau đó bị nàng nhốt ở Hội Tụy Viện.
Thái Hậu hỏi: “Vậy Diêu thái nữ kia có thực sự xinh đẹp không?”
Ngô nữ quan hơi dừng lại, nói: “Mạo mỹ dị thường, con gái của Chương tể tướng còn kém xa.”
Con gái của Chương tể tướng – Chương Thục Nghi nổi tiếng là đệ nhất mỹ nhân, nếu không phải triều đại Thái Tổ quy định con gái của quan ngũ phẩm không được vào cung thì Chương Thục Nghi sớm đã tiến cung làm Hoàng Hậu rồi. Vậy mà nhan sắc của nàng ấy còn kém xa thì đến cùng là đẹp thế nào?
Thái Hậu nghĩ đến Hoàng Đế vì Diêu Yến Yến kia mà loạn thành như vậy, chỉ cảm thấy buồn bực, lại nhìn thấy dáng vẻ Ngô nữ quan muốn nói lại thôi thì càng thêm phiền lòng, nói: “Ngươi có chuyện thì nói đi, không cần ấp úng.”
Ngô nữ quan chần chừ nói: “Tuy nói hai vị Diêu thái nữ này là tỷ muội nhưng lại chẳng thấy giống nhau chút nào cả.”
Thái Hậu nhíu mày, Ngô nữ quan sai người cầm một bức tranh cuộn đến, mở ra trước mặt nàng, trên bức hoạ là một nữ tử mặc xiêm y đỏ, dung mạo cực kỳ diễm lệ, giống như Đát Kỷ tái thế, vừa thấy chính là hồng nhan họa thủy.
Hoàng Đế gần đây không có khả năng gặp qua Diêu Yến Yến kia, nếu nói vậy thì chỉ bằng Diêu Yến Yến mười tuổi năm ấy đã có thể khiến Hoàng Đế thần hồn điên đảo, nhớ mãi không quên đến tận bây giờ?
Thái Hậu vừa nghĩ đến điều này, sắc mặt tức khắc càng thêm trầm xuống, nàng nói: “Đi Hội Tụy Viện.”
Ngô nữ quan hỏi: “Vậy còn Diêu thái nữ và các thái nữ khác thì xử trí thế nào ạ?”
Thái Hậu nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Áp xuống trước đí, chờ Hoàng Đế tự xử trí. Những người khác thì cho vào danh sách sung vào hậu cung.” Nghĩ đến bây giờ Hoàng Đế cũng không có tâm tư lựa chọn thái nữ, cho nên nàng chỉ trực tiếp căn dặn đơn giản.
Khi Hoàng Đế và đoàn người của Thái Hậu chạy đến Hội Tụy Viện, Diêu Yến Yến ở trong Lan Ngô Cung hoang mang nhìn tiểu thái giám.
Ai có thể nói cho nàng biết vì sao bệ hạ lại biến thành một tiểu thái giám rồi không? À không, sao người xuất hiện ở chỗ này không phải bệ hạ mà là một tiểu thái giám chứ?
Diêu Yến Yến liếc mắt đánh giá, người trước mặt nhiều nhất chỉmười lăm tuổi: “Ngươi là ai? Bệ hạ đâu rồi?”
Diêu Yến Yến sinh ra đã khác biệt so với những người phụ nữ bị quản giáo gắt gao của thời đại này, ngay cả khi không có hai năm làm sủng phi ở kiếp trước thì nàng từ trước đến nay cũng đều là một người kiêu ngạo. Giờ phút này, tiểu thái giám thấy tuy quần áo của nữ tử trước mặt không phải đẹp đẽ quý giá gì, nhưng dung mạo mỹ diễm rất có uy nghi, thầm nghĩ tuy bản thân hắn chưa từng gặp người này nhưng chắc chắn đây là một vị quý nhân. Vì thế hắn thầm run sợ, mở miệng nói: “Bẩm…… Bẩm quý nhân, nô tài là Cao Trúc Tử ở Lan Ngô Cung. Bệ hạ…… Bệ hạ hôm nay đi Điện Chiêu Đức, không có tới đây.”
Cái gì? Bệ hạ đi Điện Chiêu Đức? Chẳng lẽ một đời này bởi vì nàng không đến Điện Chiêu Đức cho nên quỹ đạo đã xảy ra thay đổi?
Vậy phải làm sao bây giờ? Giờ chạy đến đó còn kịp không?
Nhưng mà từ Lan Ngô Cung đến Điện Chiêu Đức không có lối tắt, trong cung nơi nơi đều là thủ vệ, hiện tại không phải là chỗ nàng có thể tùy tiện đi.
Hơn nữa kiếp này và kiếp trước cũng khác nhau, rốt cuộc lúc này bệ hạ không nhận ra nàng. Cho dù có ngọc bội cũng……
Đúng rồi! Ngọc bội của nàng đâu? Diêu Yến Yến đột nhiên nhớ lại sau khi trọng sinh nàng không thấy ngọc bội ở đâu cả, chẳng lẽ là do nàng rơi xuống nước rồi sau đó nó bị rớt trong nước?
Bên ngoài trời giá rét, muốn nàng xuống nước vớt lên là không có khả năng, như vậy vấn đề là kiếp này nàng phải dựa vào thủ đoạn gì để hấp dẫn sự chú ý của bệ hạ đây? Chẳng lẽ lại là bá vương ngạnh thượng cung như kiếp trước?
Diêu Yến Yến lắc đầu, không được không được, lúc này nàng nên cho bệ hạ một ấn tượng tốt mới được.
Nàng rời Lan Ngô Cung trước, trong ánh mắt hoang mang của tiểu thái giám, nàng bái lạy bài vị, lẩm bẩm nói: “Thái Hậu à Thái Hậu, người hãy phù hộ cho ta lần này cũng có thể thuận lợi bắt lấy trái tim của nhi tử người!”
Cùng lúc đó, Hoàng Đế bệ hạ đang chạy đến nửa đường cũng bỗng nhiên nhớ tới, giờ ái phi còn chưa quen biết mình, mình cứ tùy tiện xuất hiện ở trước mặt nàng liệu có dọa nàng không?
Hoàng Đế bệ hạ đang chạy đến hụt hơi lập tức ngừng lại, gọi người chuẩn bị bộ liễn. Sau đó ngồi trên bộ liễn lấy gương ra sửa sang lại tóc và xiêm y, phía dưới hắn, bốn thị vệ cao lớn vừa nâng bộ liễn liều mạng chạy đến Hội Tụy Viện vừa chịu đựng eo đau chân mỏi nghe bệ hạ thúc giục.
Hoàng Đế bệ hạ ngồi trên bộ liễn di chuyển, phượng giá của Thái Hậu nương nương mênh mông cuồn cuộn đuổi theo phía sau. Diêu Yến Yến vừa mới leo lên đầu tường thì đã nhìn thấy bộ liễn của Hoàng Đế dồn dập ở đằng xa, kinh ngạc mở lớn mắt, há hốc miệng.
Nàng tưởng rằng lúc này việc tuyển phi ở Điện Chiêu Đức đã kết thúc, vậy Hoàng Đế vội vàng chạy đến nơi nào? Chẳng lẽ vội vã động phòng?
Nàng vô cùng đau đớn, không nghĩ tới sống lại một đời, bệ hạ thế mà lại trở nên háo sắc như thế!
Chắc chắn là bởi vì không có mình ở cạnh, nếu không hắn sao có thể sẽ coi trọng những dung chi tục phấn đó! Giờ làm sao đây? Diêu Yến Yến thấy bộ liễn kia sắp đến gần, chỉ chốc nữa sẽ đi xuyên qua nàng, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Đúng lúc này, nàng thấy được cột cờ ở đằng xa.
Đó là Thiên Hồng Kịch nơi các vũ cơ được nuôi dạy trong cung, có một bệ đá lớn ngoài trời, hơn nữa nơi mà Hoàng Đế phải đi qua vừa lúc ở ngay phía trước bệ đá.
Diêu Yến Yến lập tức nhảy từ trên tường xuống, dựa vào thân thể luyện múa từ nhỏ mạnh mẽ vọt đi. Cũng may mắn lúc này đang là mùa đông, không có nhiều cung nhân ở bên ngoài, Diêu Yến Yến thuận lợi rút cột cờ từ lỗ thủng trên bệ đá ra, phịch một tiếng đẩy ngã ở nơi bộ liễn của Hoàng Đế nhất định phải đi qua, sau đó lập tức chạy đến giữa bệ đá đứng yên, một tay nâng lên, một tay khép hờ che gò má, bày ra dáng mà tự nàng thấy là tuyệt mỹ nhất.
Bộ liễn của Hoàng Đế lại không bị cột cờ đổ ngăn lại như ý muốn, bốn thị vệ kia cũng không thèm chớp mắt một cái, nhảy qua cột cờ đi tiếp.
Diêu Yến Yến:……
Nàng còn muốn lấy một phương thức duy mĩ xuất hiện ở trước mặt bệ hạ, thế mà bệ hạ còn chưa thấy được nàng, xem ra…… Chỉ có thể dùng một chiêu kia, tuy rằng hơi kỳ quái nhưng tốt xấu gì cũng có thể khiến cho bệ hạ chú ý! Một đời này, nàng cũng nhất định phải nắm chặt bệ hạ trong tay!
Vì thế, nàng đứng ở trên đài, mở lớn miệng, gào lên một tiếng: “Bệ hạ!”
Hoàng Đế bệ hạ nghe thấy giọng nói quen thuộc, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy bóng hình thân quen ở phía sau, hai mắt tức khắc đỏ lên, hạ lệnh: “Quay lại.”
Các thị vệ còn đang hăng hái lao về phía trước thở hổn hển một hơi, nhận mệnh quay đầu lại.
Chỉ thấy phía trên bệ đá có một nữ tử trẻ tuổi mặc xiêm y màu đỏ, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, cặp mắt đào hoa liễm diễm gợn sóng, tựa như say rượu lại như không say.
Tay áo nhẹ nhàng giương lên, nàng ở trên bệ đá nhảy múa, một khuôn mặt phù dung khuynh quốc khuynh thành, một đoạn kinh hồng vũ uyển chuyển như du long, mặc dù không có rượu ngon nhưng một màn như vậy vẫn làm say lòng người.
Ngay sau đó, môi đỏ hé mở, nữ tử tuyệt sắc kia dùng chất giọng mềm mại hát lên:
“Vô song là cỡ nào cỡ nào tịch mịch
Vô song là cỡ nào trống rỗng
Một mình đứng trên đỉnh núi, gió lạnh không ngừng thổi qua……”
Bọn thị vệ:??? Đây là ma âm gì thế?
Hoàng Đế như say như mê, mắt chứa lệ nóng. Không sai, nữ nhân dung mạo mỹ lệ như tiên tử, tiếng ca độc đáo như nhạc tiên kia chắc chắn chính là ái phi của hắn!
“Ái phi! Trẫm tới đây!” Hoàng Đế đột nhiên nhảy từ trên bộ liễn xuống, vọt qua hướng bệ đá.
Sau đó, hắn trượt chân một cái.
Ngã đập mông xuống đất.