Ngón tay những người nghệ sĩ

5
Your Rating
Ngón tay những người nghệ sĩ 0 (0)
22
0 comments

Đọc truyện Ngón tay những người nghệ sĩ full miễn phí được cập nhật nhanh nhất tại Ngontinhay.com. Review Ngón tay những người nghệ sĩ, Ngón tay những người nghệ sĩ review mới nhất và hay nhất chỉ có tại Ngontinhhay.com.

Lục Tảo Thu nghe tiếng động phát ra từ TV, cánh tay nắm cửa tủ lạnh tương đối tạm giới hạn. Tiêu đề tạo nét gây bàn cãi tiêu biểu, phô trương đến mức độ tương đối ngu xuẩn.

Anh đóng tủ lạnh lại, đi rời khỏi nhà bếp, ngồi lên ghế sô pha xem Chung Quan Bạch trên TV. Tóc Chung Quan Bạch sắp dài ngang vai, tóc mái vén lên cột ra sau đầu. Mặt mày hắn lúc điểm trang lên có vẻ tinh tế hơn lúc không điểm trang một tí, làn da tái nhợt, hai má tương đối hóp cộng với cánh môi cố tình tô màu dung nhan nhạt đều hình thành mấy phần không tránh nể, thậm chí có chút đe dọa, cứ cũng như giây tiếp theo sau hắn mở mồm ra là để trào lộng ai đó. Chung Quan Bạch leo lên bậc thang đến cuối, rốt cuộc nhìn thấy được Lục Tảo Thu.

Đọc truyện Ngón tay những người nghệ sĩ

Anh vừa mới ôm đàn violin ngồi bên mặt tường ánh nắng nóng không chiếu tới. Không biết qua bao lâu, mãi cho cho tới lúc một mhình ảnh kiếng cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài văng đến bên chân, anh mới có chút phản động lại, ngẩng đầu lên. Mhình ảnh thuỷ tinh văng đầy đất, bị ánh nắng nóng hấp thụ vào rất là lóa mắt. Chung Quan Bạch vừa mới muốn bò vào phòng từ ô cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài đầy mhình ảnh kiếng vỡ dung nhan nbọn họn kia.

Lục Tảo Thu chưa kịp chạy ra ngăn cản, hắn vừa mới từ cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài dancing xuống mặt nền nhà, quần ngủ bị cắt rách nát, nửa ống quần còn sang chhình ảnh trên mhình ảnh kiếng, hắn dứt khoát xé luôn luôn, tiếp đó nhào qua ấn Lục Tảo Thu xuống đất. Tuy hiểu ra đối phương không nghe thấy gì, hắn đã không nhịn được nói bên tai anh: “Em thật sự Cảm Xúc tiếng đàn của anh rất là đẹp mắt……” Một tay Lục Tảo Thu đã cầm đàn, tay kia nắm cây vĩ, nên vậy tương đối hậu đậu sử dụng phần cán cứng của cây vĩ xoa xoa lên gáy Chung Quan Bạch bắt chước động tác ve vuốt, anh vừa làm vừa phải chăng giọng nói: ”

Tôi vừa mới rất giận dữ.” Chung Quan Bạch đột nhiên Cảm Xúc buồn cười, tất nhiên hắn biết Lục Tảo Thu vừa mới giận, cũng nhưng anh cứ cũng như vậy nói thẳng lại hiện ra một cảm bảng giác… đáng yêu và dễ thương đến khó hiểu. Trước tiên hắn gặm môi Lục Tảo Thu một hồi, tiếp đó mới gật đầu làm khẩu hình “Em biết”. Lục Tảo Thu trừng ánh mắt Chung Quan Bạch, cũng nhưng cánh môi vừa bị hôn đến ướt át đỏ bừng càng giống cũng như vừa mới ve vãn hơn. Chung Quan Bạch còn chưa kịp làm những gì xằng bậy tiếp theo sau, đột nhiên phần đùi trong và bắp đùi tương đối đau nhức. Hắn bị cán vĩ tấn công vào đùi. Lực tấn công cũng không mạnh, chỉ cũng như một loại chình ảnh cáo. “Đứng lên.” Lục Tảo Thu nói.

Chung Quan Bạch che đùi dancing dựng lên, Lục Thảo Thu vậy mà cũng biết tấn công người? “Em không còn làm cũng như vậy.” Lục Tảo Thu đứng đối diện, tráng lệ nhìn hắn, “Em đi ra phía bên ngoài trước đi.” Chung Quan Bạch đã đứng nguyên tại chỗ. “Em ra phía bên ngoài đi.” Lục Tảo Thu lặp lại, “Bây giờ tôi đã còn đấy giận.” Anh nhìn Chung Quan Bạch vừa mới từ từ kéo cao khóe môi lên, đột nhiên thở dài, “Thôi vậy.”

Review Ngón tay những người nghệ sĩ

Lục Tảo Thu là kiểu người rất hiếm có khi phát sinh cảm bảng giác căm phẫn, một người không tồn tại rất nhiều thứ muốn lưu ý thường xuyên không thường xuyên giận dữ. Mà người lạ lẫm giận dữ luôn luôn gặp rắc rối trong việc tìm kiếm ra một cách thức thức thích ứng để biểu đạt cơn căm phẫn của tớ, nổi bật là khi người đứng trước mặt anh lại là Chung Quan Bạch. “Em không nên rồi.” Chung Quan Bạch làm khẩu hình xong thì buồn rầu cúi đầu, bộ dáng ngoan ngoãn sẵn sàng nghe mắng chịu phạt. “Chung Quan Bạch.” Lục Tảo Thu gọi tên hắn xong thì tạm giới hạn một lúc lâu, “Tôi chưa biết nên giận em cũng như như thế nào. Tôi muốn tìm ra 1 cách thức thức khiến cho cho em biết là tôi vừa mới giận, để em tinh thần được chuyện này rất nghiêm trọng. Em không còn lừa lật tôi, nổi bật là trong chuyện này, chắc chắn không còn gạt tôi.”

“Chung Quan Bạch, em nhìn tôi đi.” Lục Tảo Thu sử dụng cán vĩ nâng cằm Chung Quan Bạch lên, nhìn vào mắt hắn gằn từng chữ một, giọng nói cũng càng hạ phải chăng, “Âm nhạc…… có chân lý. Tôi không còn bẻ cong nó, em cũng không còn. Trước kia tôi chỉ tin cẩn vào tai mình, hiên giờ tôi muốn…… tin cẩn em.”

Chung Quan Bạch nhìn thấy được hình ảnh ngược của cá nhân mình trong ánh mắt Lục Tảo Thu, trong nháy mắt hoàn toàn có thể nói là hoảng loạn. Đối với người cũng như Lục Tảo Thu mà nói, một câu “muốn tin cẩn em” không chỉ có là uỷ thác thính lực vừa mới hết, mà tương tự với chuyện uỷ thác cả sinh mệnh, là phần toàn cầu còn sót lại của anh. Lồng ngực Chung Quan Bạch không dừng phập phồng, hắn chú ý nhìn Lục Tảo Thu, chậm rãi nâng tay nhẹ dịu đặt lên cán vĩ vừa mới nâng cằm mình. Vào khohình ảnh khắc nhận lấy cây vĩ, rốt cuộc hắn trọn vẹn tinh thần được hắn vừa chào đón đồ vật gi. Giống cũng như Plato cho rằng ở phía đằng sau toàn cầu vật chất cam đoan còn một toàn cầu lý nghĩ đó tương đốic, hầu cũng như trong đầu giới nghệ sĩ luôn luôn sinh tồn một toàn cầu âm nhạc lý nghĩ đó, này đó là mỹ bọn học thuộc sở hữu mỗi cá nhân, mà phần tiếng động truyền đến tai những người xung quanh cùng lắm chỉ là một trong số phần lý nghĩ đó được phóng ra mà thôi. Mỗi một phím đàn dương cầm nhấn xuống, mỗi lần dây đàn vĩ cầm rung lên, đều vừa mới hướng tới toàn cầu hoàn mỹ kia.

Bây giờ trong toàn cầu của Lục tảo Thu chỉ để lại loại mẫu chắc chắn hoàn mỹ lý nghĩ đó đó. “Anh hoàn toàn có thể tin lên trên em.” Chung Quan Bạch bật ra những lời này, nhịn nhường cũng như cũng vừa mới nói cho bản thân nghe. Hắn đặt đàn violin lên vai trái, nhấc cây vĩ lên lặng yên nhìn đối phương. Chung Quan Bạch vừa mới nghe Lục Tảo Thu lên dây không ít lần, thời điểm hắn nhấc vĩ lên thậm chí hoàn toàn có thể nhớ đến chuyện Lục Tảo Thu độc tấu luôn luôn thiên vị âm A tiêu chí nào, âm này ít hơn âm căn bản 440Hz một tí, khiến cho toàn diện tiếng đàn mang cảm bảng giác điềm tĩnh hơn. Lục Tảo Thu gật đầu.

Bạn có muốn đọc thêm truyện: Kính vị tình thương

Genre(s)